Theo đó, các sản phẩm trên sẽ bị áp dụng mức thuế tương tự như đã áp dụng với Trung Quốc năm 2016, cụ thể đối với tôn mạ AD 199,43% và CVD là 39,05%; đối với thép cán nguội AD là 265,79% và CVD là 256,44%. Theo quyết định sơ bộ này, Hải quan Mỹ sẽ tiến hành thu tiền đặt cọc của các nhà xuất khẩu từ Việt Nam đối với mặt hàng tôn mạ và thép cán nguội nếu các sản phẩm này được sản xuất từ nguyên liệu thép cán nóng có xuất xứ từ Trung Quốc. Điều đó có nghĩa là, các doanh nghiệp không muốn đặt cọc thì phải chứng minh tôn mạ và thép cán nguội không được sản xuất từ thép cán nóng Trung Quốc.
Việc Bộ Thương mại Mỹ sơ bộ khẳng định việc lẩn tránh thuế đối với 2 sản phẩm này là có thật, cụ thể từ Trung Quốc qua Việt Nam để xuất khẩu sang Mỹ. Để bảo về quyển lợi của các doanh nghiệp trong nước, Mỹ có quyền tiến hành điều tra và áp thuế sơ bộ đối với các mặt hàng trên. Tuy nhiên, Mỹ đã đi ngược lại với thông lệ quốc tế về xuất xứ hàng hoá trong quá trình giải quyết vấn đề trên.
Theo quy định tại Hiệp định về Quy tắc xuất xứ của WTO, một sản phẩm sẽ được coi là có xuất xứ của một nước nếu tại nước đó đã diễn ra một quá trình chuyển đổi đáng kể (substantial transformation) để tạo ra sản phẩm đó. Theo thông lệ từ trước đến nay của quốc tế cũng như của chính Hoa Kỳ, thép cán nóng qua xử lý để trở thành thép cán nguội, sau đó tiếp tục xử lý để trở thành tôn mạ được coi là “ sự chuyển đổi đáng kể” và vì vậy cả thép cán nguội và tôn mạ sản xuất tại Việt Nam, dù sử dụng đầu vào là thép cán nóng của nước khác, vẫn được coi là sản phẩm của Việt Nam (có xuất xứ Việt Nam). Thực tế, trên thị trường giao dịch cả 3 sản phẩm là thép cán nóng, thép cán nguội và tôn mạ là 3 loại hàng hoá khác nhau, từ nguyên liệu đầu vào là thép cán nóng phải trải qua dây chuyển sản xuất và công nghệ khoa học cho từng sản phẩm thì mới cho ra từng loại hàng hoá như yêu cầu.
Quay trở lại với nguyên nhân Mỹ ra quyết định trên là bởi vì nghi ngờ thép cán nguội và tôn mạ Trung Quốc tuồng qua Việt Nam, sau đó xuất khẩu sang Mỹ nhằm tránh thuế AD và CVD mà Mỹ đã áp dụng với Trung Quốc năm 2016. Theo quy định thì Mỹ phải kiểm tra giấy phép hệ thống dây chuyền sản xuất của nhà xuất khẩu Việt Nam để chứng minh họ không phải làm “thương mại” mà là trực tiếp gia công, sản xuất thép cán nguội, tôn mạ.Tuy nhiên, cũng có trường hợp nhà xuất khẩu vừa trực tiếp sản xuất nhưng cũng vừa làm “thương mại”. Nhưng những điều đó cũng không liên quan đến xuất xứ của thép cán nóng, hàng hoá đánh thuế là thép cán nguội và tôn mạ không phải là thép cán nóng, việc Mỹ quy định như thế ảnh hưởng rất nhiều đến những nhà xuất khẩu vì phải đặt cọc trước một khoảng tiền để được nhập khẩu vào Mỹ, nâng giá thép lên cao, làm giảm tính cạnh tranh của thép Việt trên thị trường Mỹ.
Trước đó, ngày 30/11, tại diễn đàn thép G20 ở Berlin, Mỹ và Trung Quốc vẫn bất đồng quan điểm về cách giải quyết tình trạng dư thừa sản lượng thép trên thế giới. Trung Quốc thì cho rằng nước này đã làm hết khả năng để giải quyết bài toán dư thừa sản lượng, còn phía Mỹ cho biết sẽ tiếp tục tự vệ trước sự tấn công của thép nhập khẩu cạnh tranh bất hợp pháp. Chính quyền Tổng thống Trump cũng đã cảnh báo về việc này tại hội nghị G20 diễn ra ở Hamburg hồi tháng 9, tại đó Tổng Thống Trump đã “phủ bóng đen” lên cuộc họp với con át chủ bài là thép, lấy quy định tại mục 232 trong đạo luật mở rộng thương mại (Trade Expansion Act) cho rằng thép nhập khẩu có thể đe doạ an ninh quốc gia dù chỉ một phần rất nhỏ, Mỹ sẽ áp thuế hoặc hạn ngạch hoặc cả hai biện pháp trên lên thép nhập khẩu.
Quyết định sơ bộ này cho thấy Mỹ đã bắt đầu sử dụng “con át chủ bài” của mình với các nước xuất khẩu thép vào Mỹ, nguy cơ sẽ đối mặt với các chính sách phòng vệ thương mại săp tới mà Mỹ đưa ra để bảo hộ nền kinh tế trong nước, nhằm mục tiêu “nước Mỹ trên hết”.